


Tôi là một phụ nữ 38 tuổi, kết hôn đã gần 5 năm mà chưa có được đứa con nào. Gia đình bên chồng tôi, từ mẹ chồng, dì chồng đến anh chị em chồng, các chị em dâu, lần nào cũng nhắc về việc mang thai của tôi. Thậm chí có người còn bóng gió xa gần, nào là "cây khô không lộc, người độc không con".
Tôi đang ở hoàn cảnh rất khổ tâm nên hôm nay viết lên tâm sự của mình, hy vọng có ai đó đồng cảm để cùng chia sẻ. Tôi là một phụ nữ 38 tuổi, kết hôn đã gần 5 năm mà chưa có được đứa con nào. Trải qua nhiều cuộc kiểm tra, xét nghiệm, trường hợp của tôi được kết luận là vô sinh không rõ nguyên nhân. Tôi rất khát khao được làm mẹ nên rất buồn. Bên chồng tôi ở một thành phố khác nên chỉ thỉnh thoảng có dịp, tôi mới cùng chồng về bên đó. Và mỗi khi sắp đến những ngày đó, tôi đều mất ăn mất ngủ vì lo lắng, phiền muộn.
Không về thì không được vì đó là bổn phận mà về thì lại đau lòng, nỗi đau chỉ có mình thấu hiểu. Gia đình bên chồng tôi, từ mẹ chồng, dì chồng đến anh chị em chồng, các chị em dâu, lần nào cũng nhắc về việc mang thai của tôi. Thậm chí có người còn bóng gió xa gần, nào là "cây khô không lộc, người độc không con", nào là "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại" (có 3 điều bất hiếu mà lớn nhất là không có con cái để nối dõi tông đường).
Tôi vô cùng đau khổ, nhưng vẫn tiếp tục cầu nguyện và hy vọng. Nhưng cứ mỗi tháng, biết mình vẫn chưa mang thai, tôi lại khóc nức nở. Không sinh nở được đã là nỗi đau rất lớn của người phụ nữ, nhưng tại sao có những người muốn cứa sâu thêm vào vết thương lòng của tôi để nó không ngừng đau nhức? Sắp tới đây, vì chuyển công tác, vợ chồng tôi sẽ chuyển về bên chồng để sống, áp lực và sự khủng hoảng tinh thần khiến tôi càng lúc càng kiệt sức.
Có những đêm trước khi ngủ, tôi thầm cầu nguyện cho sáng mai đây mình không còn phải thức dậy để tiếp tục đối diện với hoàn cảnh nghiệt ngã. Nhiều lúc thấy mình là người duy nhất trong gia đình chồng không sinh nở được, tôi đã nghĩ giá như có thêm một người nữa cũng vô sinh như tôi để ít ra tôi cũng có được sự đồng cảm của một người cũng như sự cảm thông của những người khác trong nhà. Và tôi sợ hãi khi cảm thấy con người mình đã dần dà trở thành kẻ độc ác.
Có lẽ người phụ nữ không sinh nở được khốn khổ quá mà cuối cùng trở nên độc ác lúc nào không biết nên mới có câu "cây khô không lộc, người độc không con". Vợ chồng tôi bắt đầu có những bất hòa, cãi vã khi tôi dễ dàng nổi giận trước một chuyện nhỏ, hoặc khi tôi buồn rầu mà không nhận được sự chia sẻ của chồng. Tôi nghĩ có lẽ kéo dài hoàn cảnh này, sớm muộn gì cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng sẽ tan vỡ. Giờ đây tôi chỉ còn biết trông đợi một phép màu, dù biết phép màu không dễ có ở đời thường...